Hạnh phúc là cho đi

Mẹ ơi! Con lấy những bộ đồ con mang không vừa nữa cho em Minh nha mẹ!”
“Ừ! Con xếp lại và đem cho em ấy đi, lựa những cái đồ còn mặc được để cho con nhé!”

   Đó là câu chuyện có thật khi tôi mới 7 tuổi. Tôi không biết từ bao giờ trong trái tim và lí trí của tôi, hình ảnh những người nghèo khổ cứ xuất hiện, văng vẳng bên tôi, tất cả như muốn thúc giục tôi phải làm một điều gì đó cho họ. Và đối với tôi, một điều đặc biệt mà tôi thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi tôi có một gia đình mà bố mẹ, các anh chị em của tôi đều là những người rất tốt bụng, giàu lòng yêu thương, nên chắc hẳn rằng tôi được thừa hưởng tất cả những điều tốt đẹp đó từ gia đình và cũng chính tại thời điểm đó đã hình thành trong tôi một mơ ước, một mơ ước mà đối với tôi, tôi khát khao mãnh liệt muốn thực hiện nó.

   Khi thế giới đã bước vào thời kì phát triển, văn minh, hiện đại của công nghệ, khoa học kĩ thuật,… nhu cầu của con người cao hơn, và có lẽ bởi vậy mà con người ta cũng theo đó mà có những ước mơ cao sang hơn. Ai cũng mong có một tương lai tươi sáng, tốt đẹp, hạnh phúc và đạt được những gì mình mong muốn.

   Còn riêng với tôi, mơ ước từ ngày ấy cho đến tận bây giờ vẫn không bao giờ thay đổi. Tôi luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng học tập thật tốt để ra đi, để đến và có cơ hội được

giúp đỡ những trẻ em nghèo, đang đói ăn, đói mặc và đói cả chữ nữa.Trong tiềm thức tôi, những hình ảnh bé nhỏ đó đang ngày đêm khát khao được cơm no áo ấm, được cắp sách đến trường ê a học chữ như bao đứa trẻ khác. Các em là những bông hoa bé nhỏ, vẻ đẹp và hương thơm của các em phải được tỏa ngát khắp đó đây, nơi vườn hoa xã hội rộng lớn này. Và tôi, tôi muốn mình là một thiên sứ đi khắp đó đây để mang nụ cười, mang niềm hạnh phúc và sự sẻ chia đến cho mọi người trên khắp muôn nơi bằng tất cả khả năng và nhiệt huyết của mình.

   Tuổi thơ tôi gắn liền với một vùng nông thôn nghèo, nhưng cũng chính nơi mảnh đất thân thương, dạt dào tình yêu ấy đã thêu dệt nên cuộc đời và mơ ước của tôi. Bố mẹ tôi luôn đặt niềm tin nơi chị em chúng tôi, luôn là động lực để chúng tôi cố gắng trên mọi bước đường đời và trong sâu thẳm tôi, câu nói của bố mẹ tôi luôn đồng hành và nhắc nhở tôi mỗi ngày dù tôi ở bất cứ nơi đâu và làm bất cứ điều gì: “Gia đình có thể nghèo miếng ăn, áo mặc, nhưng không thể nghèo kiến thức”. Chính vì thế tôi luôn tự nhủ bản thân mình rằng, phải học tập thật tốt, phải có kiến thức và rèn luyện nhân cách, đạo đức mỗi ngày sẽ giúp tôi dễ dàng thực hiện được ước mơ của mình.

  Tôi xa nhà và bắt đầu cuộc sống tự lập từ cuối năm học lớp 9. Gia đình cho tôi làm hồ sơ để chuyển đến một trường cấp 3 có tiếng ở Thành phố Hà Tĩnh, với suy nghĩ của bố mẹ và

anh chị rằng “Đi học ở đó, xa nhà, tự lo lắng và giải quyết mọi thứ sẽ giúp tôi sớm trưởng thành hơn”. Những ngày đầu, tôi chỉ biết khóc vì nhớ nhà và cảm thấy rất buồn, tủi thân khi bạn bè trong lớp không ai muốn làm bạn với tôi chỉ vì thấy tôi quê mùa. Tôi cảm thấy cô đơn, tôi chỉ muốn chạy về nhà và ôm lấy mẹ để rồi khóc thật to. Nhưng rồi cũng chính nhờ động lực to lớn từ gia đình, tôi cố gắng vượt qua rào cản đó từng ngày và cố gắng học tập thật tốt để không phụ sự mong chờ và tin tưởng của bố mẹ dành cho tôi. Tất cả sự cố gắng và nỗ lực của tôi đã được đền đáp, sau 2 tuần vào học lớp 10, tôi được bầu làm lớp phó học tập, các bạn cũng dần thân thiện với tôi hơn.

   Có một ngày, tôi mạnh dạn đứng giữa lớp, tôi muốn các bạn trong lớp quyên góp quần áo và sách vở cũ để gửi đến cho những bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Kết quả làm tôi rất bất ngờ và sung sướng, tôi đã nhận được sự ủng hộ của tất cả các bạn. Rồi từ hôm đó, sau mỗi

buổi học, tôi tranh thủ đạp xe đến từng nhà, nhận từng gói đồ về rồi phân loại và xếp gọn gàng lại để gửi cho các bạn có hoàn cảnh khó khăn hơn, vừa làm tôi vừa thấy lòng mình rạo rực và vui đến lạ, đối với tôi mang niềm vui đến cho mọi người chính là hạnh phúc của mình.

   Vâng! Cuộc sống của tôi, là một hành trình được đồng hành cùng những người nghèo khổ, điều khiến tôi cảm thấy

thật vui và bình an. Tôi được nhận sự quan tâm, yêu thương, giúp đỡ từ người khác thì tôi cũng phải biết san sẻ, bởi “Niềm hạnh phúc lớn nhất đời tôi là mang tình yêu và nụ cười đến cho tất cả mọi người” và trong thâm tâm tôi luôn tự nhủ rằng “Chính lúc mình cho đi, chính là khi mình nhận lại”

   Xin mọi người cầu nguyện cho con, để con được luôn vững bước trên hành trình yêu thương nay, để con luôn là người biết chia sẻ giúp đỡ và mang niềm vui đến cho mọi người. Xin Chúa luôn đồng hành cùng tất cả mọi người.

Trần Thị Nga Giáo xứ Vĩnh Hội – Hạt Ngàn Sâu
Ngành: Anh Văn Du Lịch Đại Học Duy Tân  

                                             

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *