Trong đời bạn, ước mơ của bạn là gì và cả đam mê của bạn nữa. Tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện về Nguyễn Ngọc Ký – Một câu chuyện có lẽ quen thuộc với các bạn. Một cậu bé bị cụt tay, ấp ủ thao thức đến trường. Cậu đến trường nhưng đều bị chúng bạn chê cười, cô giáo không nhận cậu vào lớp. Cậu rất buồn nhưng mỗi ngày cậu đều kiên trí, phấn đấu, kiên cường đến cùng.
Mỗi ngày, cậu đều tập viết bằng chân, mới đầu gặp rất nhiều khó khăn, chữ viết còn nguệch ngoạc. Sau thời gian mong mỏi chờ đợi, kiên trì như vậy thì một ngày, cô giáo thấy được khả năng của cậu và đã nhận vào học, bạn bè cũng chung chia niềm vui mừng cũng cậu, ngày ngày bên cậu, giúp đỡ cậu. Ước mơ mà cậu hằng ấp ủ là trở thành một thầy giáo. Qua bao năm tháng, giấc mơ của cậu đã được thực hiện. Giờ cậu đã là một thầy giáo, một thầy giáo đạt rất nhiều thành tích, được biết đến với sự ngưỡng mộ và thán phục. Với sự kiên trì thực hiện ước mơ của mình, Nguyễn Ngọc Ký đã làm được.
Còn bạn, bạn thì sao, ước mơ của bạn là gì, và bạn có đang cố gắng từng ngày để đạt được ước mơ đó không…?
Riêng đối với bản thân tôi, tôi là một đứa con gái bình thường, không hoàn mỹ, xinh đẹp, giỏi giang như nhiều người. Ước mơ của tôi cũng đơn giản như con người tôi vậy, là được mở một trung tâm chăm sóc các trẻ em bị
bỏ rơi, các em mồ côi, khuyết tật. Ước mơ ấy đã hình
thành và len lỏi trong tôi từ lúc nào tôi cũng không hay,
và điều quan trọng là tôi phải cố gắng hết khả năng của mình để thực hiện được ước mơ, mong mỏi của mình. Tôi muốn vun đắp ước mơ cho các em và cho các em một cuộc sống hạnh phúc như bao người. Bên cạnh đó đam mê của tôi là làm văn, sáng tác những ý tưởng mà tôi bất chợt nghĩ đến mỗi khi tôi có thời gian rảnh. Từ nhỏ, tôi đã có một tập dày những bài thơ tự tay tôi sáng tác. Đọc lại thấy thơ của tôi hơi điên, không vần không điệu nhưng đơn giản đó là tính cách của tôi và tôi đang muốn diễn tả cuộc sống xung quanh mình vào thơ. Những vần thơ tôi viết ra sẽ là nguồn an ủi và là người bạn của tôi mỗi lúc tôi buồn.
Để thực hiện ước mơ của chính mình, tôi tự nhủ bản thân phải nỗ lực kiên trì hằng ngày. Chậm chân một bước còn hơn không bao giờ… Khi đang sung sức với tuổi thanh xuân, học tập, vui chơi, yêu và … những thứ khác. Tôi – một cô gái như bao cô gái khác, tôi cũng đã từng yêu, đã từng trải qua những chuyện tình buồn không có sự đáp trả. Yêu đơn phương cũng là yêu, tình yêu học trò ngây ngô, trong sáng kia đã giúp tôi hiểu tôi phải làm gì. Sống trên đời tôi chẳng cần giàu sang, phú quý cũng chẳng cần lợi lộc, danh vong, và cũng chẳng đòi hỏi được tôn vinh, nổi tiếng như hoa hậu, ca sĩ, nghệ sĩ gì. Điều tôi luôn quan tâm là những mảnh đời kém may mắn không nhà, không cửa, không cha,
không mẹ, không một người thương. Tôi đã sống với chính con người của tôi, không mang “áo giáp” của ai khác cũng chẳng khoác trên minhg cái “vỏ bọc” của một kẻ hèn
nhát. Tôi nhận ra rằng điều kỳ diệu không ngẫu nhiên mà có nhưng chính bản thân mình mới tạo ra điều kỳ diệu.
Ngày mà tôi sống ở Duy Tân, tôi đã gặp một ông lão mặt mày hốc hác, dường như lúc nào cũng buồn, đều bị mọi người xa lánh, coi thường và khinh miệt. Ông ngồi một xó bên đường, quần áo bẩn thỉu, rách rưới, đặt trước mặt một vài cái lon và một cái bát sứt. Ông ngồi đó với tấm thân gầy gò ốm yếu bởi cái đói tàn phá. Ước mong của ông chỉ đơn giản là hi vọng được người ta ngó đến và cho ông một miếng ăn qua ngày thôi. Ngày nào đi qua tôi cũng gặp và đều để ý. Tôi luôn để một ít tiền trong túi. Buổi trưa sau khi tan học, tôi đều dứng lại chỗ quán tạp hóa bên đường, gần chỗ ông để mua bánh mì gửi ông. Điều đó như trở thành niềm vui mỗi ngày của tôi, lòng tôi len lỏi một sự hạnh phúc khó tả, cảm giác thư thái bình an trong tâm hồn. Bởi vì tôi biết rằng khi cho đi là khi nhận lại. Sau đó một thời gian, tôi không nhìn thấy ông nữa. Và tôi cũng chuyển trọ lên Trần Phú để được gần nhà thờ và đi lễ hằng ngày.
Tôi hay tham gia các hoạt động tình nguyện như thăm hỏi các cụ già tại Chùa Diệu Viên, tổ chức tết trung thu, tết thiếu nhi, giáng sinh cho các em mồ côi tại Trung Tâm Mồ
Côi Sơn Ca; tổ chức các chương trình thiện nguyện tại các trung tâm mồ côi Tân Hương, Hồng Phúc, trung tâm 1 thánh 3, trung tâm Hồng Lĩnh… Chính những chuyến đi đó đã giúp tôi có động lực, ý chí phấn đấu như ngày hôm nay. Tôi đã không còn than trách số phận vì tôi còn được may mắn và hạnh phúc hơn bao người. Tôi phải chia sẻ hạnh phúc, và sự may mắn ấy đến cho người khác. Tôi đã trưởng hành từ những lần đó. Chính tôi đã thay đổi bản thân mình hòa nhập với thế giới, mà không phải hoàn cảnh thay đổi theo tính cách của tôi. Tôi biết tôi đã làm nên điều kỳ diệu cho chính cuộc đời của tôi.
Cuộc sống có người giàu có, họ sẽ có những ước mơ có thể cao sang hơn, có người không được đầy đủ như bao người, và họ cũng ước mơ, họ ước mơ cho chính cuộc đời họ, không ai có thể ngăn cấm ai được có ước mơ của mình. Vì hoàn cảnh không thể quyết định được thành công và sự hoàn thiện trọn vẹn ước mơ của bạn. Chính cuộc sống mà bạn có cùng với sự nỗ lực, cố gắng, hy sinh thì ước mơ của chính bạn sẽ luôn mỉm cười với bạn.
Tôi cũng vậy, tôi đang thực hiện ước mơ của mình, tôi không thông minh lanh lợi, tôi vụng về, không giỏi giang, tôi không ăn nói khéo léo nhưng tôi có ước mơ. Tôi hy vọng tôi là chính tôi, sống chân thành, sống vui từng ngày, không
lừa dối bản thân mình. Tôi không hi vọng tôi khoác “áo giáp” của người khác để tạo nên sự mạnh mẽ, tôi cũng không muốn mình khoác lên người vẻ mặt yếu đuối của kẻ hèn nhát, bị bắt nạt. Tôi luôn muốn cuộc sống này bình yên, không miệt thị, không chỉ trích, tôi chỉ cần mỗi ngày tôi đều hạnh phúc, sống những khoảnh khắc êm đềm qua năm tháng.
Ước mơ và hoài bão cũng chỉ là một lý thuyết suông nếu bạn không kiên trì hằng ngày, nỗ lực để thực hiện được nó. Nằm mơ thì ai cũng mơ được nhưng cái mơ đó sẽ thành hiện thực khi bạn tỉnh giấc và bắt đầu tìm kiếm lấy nó, phấn đấu từng giây từng phút để chiếm lấy nó. Khi đã chiếm lĩnh được rồi, bạn phải làm cho nó sinh hoa lợi nếu không ước mơ đó của bạn sẽ bị sụp đổ và chính bạn là kẻ phá hoại.
Tôi và bạn, tất cả chúng ta đều có hoài bão và ước mơ. Bạn cùng tôi thực hiện ước mơ và chiếm lĩnh nó. Tôi luôn tin vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống này, những điều kỳ diệu phát xuất từ chính những nỗ lực không ngừng nghỉ, những điều kỳ diệu luôn hiện hữu trong những điều nhỏ nhặt xung quanh chúng ta, còn bạn, bạn thì sao…?
Liệu ước mơ của tôi và của bạn có thành hiện thực…? Chính chúng ta là người sẽ trả lời câu hỏi này bằng những hành động thực tiễn thay vì chỉ ngồi một chỗ và mơ mộng, bằng chính nhân chứng sống là bản thân con người mình. Vì tôi nghĩ rằng, không có sự nỗ lực nào là không được đền
đáp, không có sự săn sóc nào mà không sinh hoa lợi. Hãy cố gắng hết khả năng mà bạn có, bạn sẽ thấy được cái đích mà bạn cần đến ở đâu, và làm sao để đến được đó. Chúc bạn và chúc chính tôi sẽ đi được đến cái đích của ước mơ của mình.
Nguyễn Thị Dung Giáo xứ Tràng Đình – Hạt Can Lộc Ngành: Luật Học Trường Đại học Luật-Đại học Huế |