Khi em còn học cấp 2, mỗi lần nhìn các thầy cô trên bục giảng hăng say giảng bài với bao nhiệt huyết, trong đầu em hình thành một ước mơ, em cũng muốn sau này mình cũng trở thành một thầy giáo, để một ngày nào đó mình được đứng trên bục giảng như các thầy cô bây giờ, truyền dạy kiến thức cho các em học sinh.
Hằng ngày bọn trẻ trong xóm thi nhau đến hỏi bài em thường xuyên, vì em thuộc một trong số những học sinh giỏi. Em bày vẽ tận tình lắm, và em cho đó chính là một cơ hội để em tập làm thầy giáo. Em vẫn nuôi hi vọng cho đến hết cấp ba. Thế nhưng, cuộc sống không nói trước được điều gì, kể cả chính ước mơ của bản thân mình, lúc làm hồ sơ thi đại học, ba mẹ không muốn em thi vào sư phạm, vì sau này ra trường rất khó xin việc. Đó là một tìn trạng thực tế của hiện nay, nhìn các anh chị đi trước học sư phạm trong huyện nhận tấm bằng xong hầu như đều không làm đúng với chuyên ngành cuả mình, mà đa số đều đi làm công nhân trong miền nam. Ba Mẹ nói rằng thời đại này muốn có một công việc tốt và ổn định thì phải bỏ ra số tiền lớn mà nhà mình không có điều kiện. Ba mẹ muốn con học Y khoa để dễ xin việc. Thực sự lúc đó em rất rối, một bên là ước mơ, một bên là hi vọng của ba mẹ. Cuối cùng thì mặc dù em thích làm giáo viên thật sự nhưng khi nghe ba mẹ nói, thương ba
mẹ nên em đã thi vào trường Đại học Y dược Huế, chuyên ngành y dự phòng. Hồi đó ở quê không có thông tin để biết được đầy đủ nên em không biết thi vào ngành nào, thấy anh chị thi nhau học Y dư phòng nên em cũng đăng ký vào, mặc dù sau đó em biết điểm của mình đủ đậu vào Y Đa Khoa.
Quãng thời gian sinh viên của em, hằng ngày em được tiếp xúc với nhiều bệnh nhân với bao hoàn cảnh khác nhau, bên cạnh đó khi thời gian rảnh em tham gia các đợt tình nguyện vùng cao phụ giúp các anh chị trong đoàn khám từ thiện. Nhờ vậy, em phần nào thấu hiểu cảm giác khi đau ốm của người đồng bào, mỗi lần để đến được với bệnh viện là một trở ngại rất lớn, kinh tế thì thiếu thốn, trình độ học vấn còn thấp nên viêc tiếp cận các cơ sở y tế càng khó khăn hơn. Mỗi lần vào bệnh viện em quan sát và đều gặp rất nhiều người từ miền quê xa xôi khăn gói lên thành phố, cầm tấm thẻ bảo hiểm hộ nghèo, đợi từ sáng để được vào khám, cứ thế người này qua người khác, số lượng bệnh nhân quá nhiều nên thời gian khám cho mỗi người cũng hạn chế. Thương lắm những người đã phải vượt một quãng đường dài ở quê để lên bệnh viện thành phố, họ đã phải mất thời gian, tiền bạc đi lại mà không nhận được kết quả gì. Em được biết đến chương trình truyền hình về những mảnh đời bất hạnh cần sự giúp đỡ của mọi người khi họ mắc các chứng bệnh nan y thì em lại có thêm một động lực nữa
để cố gắng hết mình. Chính điều đó đã ăn sâu trong tâm trí em và ngay thời điểm đó em đã luôn ấp ủ rằng ngành y là con đường duy nhất để em thực hiện được 2 điều ước đó – là người thầy thuốc giỏi, là người thầy giáo giỏi có tâm, có đức, có nhiệt huyết. Vì thế em quyết tâm học thật giỏi để sau này được làm giảng viên và bác sĩ tại trường mình.
Hiểu được điều đó, nên từ khi ngồi trên ghế nhà trường, em luôn nỗ lực cố gắng phấn đấu để theo đuổi mục tiêu đó. Để giờ đây ước mơ đó đã bước đầu được hình thành. 4 năm qua em đạt danh hiệu sinh viên giỏi và rèn luyện xuất sắc. Dẫu vậy, trên con đường đi đến thành công có rất nhiều trở ngại đối với em. Khó khăn về điều kiện kinh tế, điều kiện học tập và đặc biệt là ngành học em đã chọn “y học dự phòng”. Nếu đem so sánh bác sĩ y học dự phòng với bác sĩ đa khoa thì tất nhiên mọi người sẽ chọn đa khoa. Nhưng mấy ai hiểu được cái cần thiết của một bác sĩ y học dự phòng. Nhưng dù khó khăn thế nào, tất cả cũng không thể làm em chùn bước, không bao giờ em cảm thấy buồn cũng như chán nản bởi “ Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống”. Em không thể tự tin bảo với người bệnh rằng em chắc chắn sẽ chưa hết bệnh cho họ, nhưng em sẽ giúp họ có những cải thiện và có một sức khỏe tốt hơn. Em mong ước rằng sau khi học xong, tiếp tục qua Nhật Bản học lên chuyên khoa rồi được ở lại chính ngôi trường mình
đang học, trở thành một giảng viên giỏi, có đức, có tài, giàu nhiệt huyết để tiếp tục dẫn dắt các thế hệ trẻ sau này. Cứ nghĩ đến đó thì em rất hạnh phúc và luôn tự nhủ mình phải chăm chỉ, đam mê, cố gắng học thật giỏi chuyên ngành và ngoại ngữ, tham gia các hoạt động xã hội thật nhiều để có thể hiểu sâu sắc hơn, như câu nói của Einstein mà em vẫn luôn lấy làm động lực “Đừng phấn đấu để mình thành công mà phấn đấu để mình có ích”.
Dù biết rằng con đường em chọn sẽ không bằng phẳng mà lắm nhiều chông gai, nhưng em vẫn cố gắng bước đi và nhất định em sẽ làm được vì đó là ước mơ, là khát vọng, là khát khao và là ước ao nung nấu trong em bấy lâu nay. Em làm hết tất cả nhưng gì khả năng mình có để chạm đến cái đích đang đợi em phía trước.
Đoàn Vũ Lực Đồng Giang, Đồng Hóa, Tuyên Hóa, Quảng Bình Ngành: Y học dự phòng Trường Đại học Y Dược Huế |