“ Ước mơ ” là hai từ luôn luôn hiện hữu trong em vì ước mơ giúp cho bản thân mỗi chúng ta có động lực để vươn tới. Em cũng vậy, từ lúc mới sinh ra cho đến tận bây giờ em có rất nhiều ước mơ. Lúc bé em mơ ước trở thành siêu nhân để bảo vệ chính nghĩa, lớn hơn một chút em ước trở thành giáo viên để dạy học, lớn hơn một chút nữa em ước trở thành công an để bắt kẻ xấu, và đến bây giờ em ước mơ trở thành một bác sĩ giỏi, một bác sĩ có tâm và tầm trong ngành cơ xương khớp.
Ước mơ, mục tiêu ấy đến với em một cách hết sức tự nhiên. Năm đó em học lớp 8, bố bị viêm khớp nặng phải nằm ở bệnh viện, em vào và ở với bố hai tuần, sau đó bố em phải chuyển ra hà nội để mổ. Với một đứa học sinh mới chỉ học lớp 8 như em, lúc đó em không thể làm gì để giúp bố khỏi bệnh, bản thân em rất buồn và từ đó em quyết tâm trở thành một người bác sĩ để sau này chăm sóc cho bố Mẹ, anh chị em, người thân trong gia đình và rộng hơn nữa là tất cả mọi người. Em bắt đầu tìm hiểu về ngành y và theo học khối B, mong ước rằng mình sẽ đỗ vào trường y. Sau bao nhiêu nỗ lực phấn đấu thì em đã đỗ được vào trường Đại học Y dược Thái Bình. Ngày nhận được giấy báo nhập học, em vừa mừng vừa vui lại vừa buồn. Mừng vì em đã dần vươn tới được ước mơ của mình và em buồn vì sắp phải xa Bố Mẹ, xa gia đình, xa quê hương vì đây là lần đầu tiên em đi xa gia đình.
Những ngày đầu xa nhà, xa gia đình, tiếp cận với một môi trường hoàn toàn mới em bỡ ngỡ và buồn. Nhưng khi nhìn thấy những anh chị mặc chiếc áo Blose em cảm giác ước mơ chợt ùa về. Ước mơ ấy giúp em vượt qua nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, sự bỡ ngỡ để tiếp tục vững bước tiến tới. Càng học sâu về ngành y em lại thấy yêu cái nghề này hơn. Bác sĩ không chỉ là khoác trên mình một chiếc áo blose màu trắng, bác sĩ không phải chỉ là những người có kiến thức về chuyên môn chuyên ngành mà hơn ai hết bác sĩ là người phải có tấm lòng yêu thương và đồng cảm. Bác sĩ đồng cảm với bệnh nhân. Coi bệnh nhân như người nhà của mình, coi nỗi đau của bệnh nhân như nỗi đau của bản thân, coi niềm vui của bệnh nhân như niềm vui của chính mình. Chứng kiến bao cảnh chết chóc tang thương nhưng tâm hồn người bác sĩ y sĩ không bao giờ được chai sạn mà thay vào đó người bác sĩ lấy đó làm động lực cho bản thân. Em hiểu được tình cảm, trách nhiệm của một người bác sĩ là coi mọi người như người thân của mình, luôn luôn đặt sức khỏe của bệnh nhân lên hàng đầu.
Để trở thành một bác sĩ giỏi, trước hết em cần nỗ lực học tốt hơn, kỉ luật hơn để có kiến thức vững chắc phục vụ cho việc đi lâm sàng sau này. Em sẽ tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, tích cực tới các bệnh viện tiếp xúc với bệnh nhân để tiếp thu nguồn kiến thức được nhiều hơn. Sau khi ra trường em sẽ cố gắng vừa học vừa làm
để có thể lên chuyên khoa xương khớp mà em đang hướng tới. Em muốn về quê làm việc để phục vụ cho vùng quê hương của em, vì hiện số lượng bác sĩ ở quê em còn khá ít. Em muốn trở thành bác sĩ giỏi để có thể cứu chữa được nhiều người giống như những bác sĩ đã chữa bệnh cho bố em.
Phạm Văn Sinh Gia Phố – Hương Khê- Hà Tĩnh Ngành Y Đa khoa Trường Y dược Thái bình. |