“Sống là phải có ước mơ”. Đây là câu nói mà tôi tâm đắc nhất. Mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng đều có ước mơ, hoài bão sống cho mình. Ước mơ nó mở ra cho chúng ta viễn cảnh tươi sáng. Nó là động lực, là mục đích thôi thúc chúng ta, giúp ta cố gắng mỗi ngày vượt qua những khó khăn của hiện tại để có thể đạt được ước mơ và thành công trong tương lai. Và tôi cũng vậy, tôi đã từng và đang có ước mơ riêng của mình.
Hai từ “Ước Mơ” tuy ngắn gọn nhưng bên trong nó lại chứa bao khát vọng của mình, nó đã trở thành mục đích để tôi cố gắng trong cuộc sống, giúp tôi tự giác phấn đấu nhiều hơn, vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách để đạt được nó. Lúc nhỏ, khi mới bắt đầu đi học, mỗi lần đến lớp được nghe thầy cô giảng bài, được học những điều hay. Được thầy cô dạy dỗ những điều hay lẽ phải, nắn nót cho tôi từng nét chữ và luôn yêu thương, chăm sóc tôi như bố mẹ vậy. Vì thế tôi yêu quý thầy cô lắm, tôi muốn sau này mình cũng trở thành một người giáo viên được đứng trên bục giảng, giảng bài như các thầy cô bấy giờ. Để tôi có thể giúp các em học sinh thế hệ sau có được những điều hay lẽ phải và có được những ý nghĩ, những điều thiết thực hơn trong cuộc sống. cũng như có thế giúp các em uốn nắn những nét của mình làm sao cho đúng hơn, đẹp hơn.
Nhưng rồi lúc tôi học lớp 8, ước mơ trở thành một cô giáo của tôi dần dần mất đi. Thay vào đó là một ước mơ khác. Vì tôi được tham gia nhiều hội đoàn trong giáo họ, giáo xứ đặc biệt hơn là tôi được tham gia ca đoàn của giáo xứ nên tôi cũng được gặp gỡ và làm việc nhiều với các soeur và các cha. Dần dần tôi cảm nhận được nơi họ sự thánh thiện, đơn sơ, một tâm hồn phó thác. Luôn luôn vui vẻ, nhẫn nại và sự dịu dàng, hiền hòa. Hơn nữa những lúc nhìn họ chăm sóc các bệnh nhân, những người già cả neo đơn, tôi thấy nơi họ toát lên một tình yêu thương bao la đối với mọi người. Nhìn họ thật đẹp trông như các thiên thần vậy. Và thế dần dần tôi đã yêu mến họ hơn, tôi muốn một ngày nào đó tôi cũng được như họ. Từ đó tôi đã cố gắng hơn và học hỏi nơi họ được nhiều điều tốt đẹp hơn. Để có thể được phục vụ mọi người và giúp đỡ họ những gì có thể nhất là những người nghèo khổ, ốm đau bệnh tật.
Và rồi thời gian lại trôi qua, ý định của tôi lại thay đổi. Năm lên lớp 10, một lần tôi được nghe Mẹ kể về chuyện tuổi thơ của Mẹ, Mẹ cũng kể chuyện về cậu tôi. Cậu là con út trong nhà và bây giờ cậu đi lại rất khó khăn vì đã bị liệt cả 2 chân. Mẹ tôi bảo cậu bị vậy là vì lúc nhỏ cậu bị cơn sốt nặng. Mặc dù ông bà và mọi người đã đưa cậu đi bác sĩ nhưng vẫn không lành hẳn nên nó đã làm cậu trở nên như vậy. Khi nghe Mẹ tôi kể vậy, tôi lại càng thương cậu hơn. Từ khi đó mỗi lần nghĩ tới cậu tôi lại
muốn mình trở thành một bác sĩ để có thể chữa bệnh cho mọi người, giúp đỡ được nhiều bệnh nhân như cậu tôi hơn. Tôi muốn mình được chia sẻ sự đau đớn của các bệnh nhân Đặc biệt là các bệnh nhân bị các căn bệnh nặng hành hạ. Được chia sẻ với các bà Mẹ trong những cơn đau khi sinh con. Và hơn nữa tôi cũng muốn được cảm thông và chia sẻ nỗi buồn trước những mất mát của thân nhân bệnh nhân khi người thân của họ qua đời. Tôi muốn mình có thể tự mình chữa bệnh cho mọi người trong gia đình và mọi người xung quanh. Vì vậy tôi cố gắng phấn đấu học tập thật tốt, tìm hiểu các kiến thức cần thiết để tôi có thể thi vào trường đại học tôi thích và đạt được ước mơ của mình. Tôi đã quyết tâm rằng :Phải thật sự cố gắng để có thể trở thành một bác sĩ giỏi.
Và cứ thế, thời gian lại tiếp tục trôi đi thật nhanh. Cho đến khi gần cuối của lớp 12. Đây là thời gian quan trọng để tôi định hướng cho tương lai của mình. Và rồi kì thi đại học cũng gần kề. Bạn bè tôi ai cũng ngỡ rằng tôi sẽ thi vào một trường đại học y nào đó đúng với mong muốn của tôi bấy lâu. Nhưng không, tôi đã không đăng kí thi vào trường y nào cả. lại một lần nữa tôi thay đổi ý định của mình. Hơn bao giờ hết , lúc này niềm đam mê về âm nhạc trong tôi thật mãnh liệt, nó không cho phép tôi nghĩ đến gì nữa. Nó đã đánh bại bao suy nghĩ trong tôi. Và rồi cũng đến lúc tôi phải quyết đinh. Tôi đã quyết định thi vào một trường nghệ thuật
đó là trường Học Viện âm nhạc Huế. Bạn bè ai cũng ngạc nhiên trước quyết định đó của tôi nhưng chính niềm đam mê đã khiến tôi chọn nó. Tôi đã cố gắng tập luyện rất nhiều, tôi cũng rất may mắn vì được tham gia vào ca đoàn của giáo xứ và tham gia đội văn nghệ của trường đã lâu, được tiếp xúc nhiều với âm nhạc nên tôi cũng có phần nào đó tự tin hơn về phần năng khiếu của mình. Hơn nữa được thầy cô và các anh chị giúp đỡ nhiều giúp tôi hoàn thành tốt bài thi và đã đậu vào trường. Tôi cảm thấy rất vui vì điều đó và cố gắng học tập thật tốt, không ngừng học hỏi và làm phát triển kiến thức, năng lực của mình qua các buổi giao lưu của trường, của sinh viên và các cuộc thi về âm nhạc.
Miễn là có cơ hội tôi sẽ tham gia và học hỏi thêm. Tôi được thỏa niềm đam mê của mình trong những bài hát, những bài đệm piano một cách vui tươi, yêu đời hơn. Tôi có thể hòa mình vào âm nhạc một cách tự nhiên hơn, tự mình diễn tả được tâm tình của nhiều bài hát mà tôi thích. Bây giờ tôi mong muốn rằng làm sao để mình có thể nắm vững được các kiến thức cả về lý thuyết và thực hành của mình, để sau này ngoài việc tìm cho mình được một công việc phù hợp với khả năng của mình, tôi cũng muốn nếu có cơ hội sẽ truyền đạt những kiến thức mà mình đã được học lại cho những người cũng có niềm đam mê với niềm âm nhạc như tôi và giúp họ hiểu nhiều hơn về âm nhạc. Hơn nữa tôi rất thích hát các bài hát thánh ca, vì thế tôi muốn mình có thể
đem khả năng của mình đóng góp vào để cùng phục vụ cho giáo xứ, giáo phận và giáo hội của mình. Để được như vậy tôi sẽ phải thật cố gắng nhiều hơn nữa trong mọi việc để có thể hoàn thành được mong muốn của mình tốt hơn
Có ước mơ là điều không khó nhưng làm sao để đạt được ước mơ mới là điều quan trọng. Vì thế mỗi người chúng ta ngoài việc có ước mơ còn cần phải cố gắng học tập, làm việc hết mình, kiên trì mỗi ngày, không ngừng học hỏi và phát triển bản thân mình hơn nữa. Ước mơ không phải là thứ dễ dàng đạt được nhưng bằng sự nỗ lực của mỗi người chúng ta phải thật quyết tâm, phải luôn nuôi dưỡng bản thân, có như vậy chúng ta mới có thể hoàn thành được mong muốn và mục đích của mình đặt ra.
Hồ Thị Hồng Giáo xứ Vĩnh Giang – Hạt Phủ Quỳ Ngành: Thanh Nhạc Trường Học Viện âm nhạc Huế |