TẠM DỪNG – Hoa Thiên Phúc
Bước tới nghĩa trang trong một buổi chiều muộn của những ngày đầu tiết đông, tôi thắp nén hương cho ông bà nội ngoại, và ngồi lại một lúc trên mảnh đất Thánh.
Cũng một năm trước đây, tại thời điểm này, tôi đã phải vội vã lên xe để phóng nhanh ra khỏi mảnh đất Thánh này. Tôi sợ! Cái sợ của một cô bé ra thăm nghĩa trang một mình. Cơn gió rít ngang tai mang theo cái lạnh đầu mùa làm tôi ớn lạnh hơn khi tôi đang đứng giữa hàng trăm thậm chí là hàng ngàn ngôi mộ có tên và không tên. Đúng là cõi linh thiêng!
Hôm nay, tôi đến đây, cũng một mình nhưng lần này tôi bình tâm hơn, bớt sợ hơn và cảm thấy có gì đó thật sâu lắng. Hít một hơi thật sâu, cúi nhìn mặt đất, không nghĩ gì, chỉ để lắng nghe tiếng động của thiên nhiên. Đó là tổng hợp của vô số những âm thanh nào là tiếng động của các sinh vật bé nhỏ, cho đến tiếng gió xào xạc qua cỏ cây, hay chỉ là tiếng thở của đất,… và cả rất nhiều thứ nữa mà tôi không thể gọi tên. Những âm thanh này đã lâu lắm tôi không được cảm nhận. Lúc này, với tôi nó thật sự như một ân huệ, như một sinh khí mới thêm vào con người tôi. Tôi ngồi lặng như vậy một lúc lâu.
Mở mắt ra, rảo nhìn một lần mảnh đất Thánh này, dừng lại ở hai ngôi mộ xa xa. Đó là ngôi mộ của hai bạn trẻ Maria và Antôn. Nụ cười và tiếng nói của cô bé Maria như vẫn còn văng vẳng bên tai khi chúng tôi gặp nhau ở buổi tập hát cùng Ca Đoàn; hay như gương mặt nhút nhát của cậu em Antôn trong xóm và những câu chuyện vui chúng tôi kể nhau nghe sau những buổi sinh hoạt nhóm Con Đức Mẹ về. Tất cả hiện rõ trong trí nhớ của tôi. Mới đó thôi, mà giờ cỏ đã mọc xanh um tùm bên ngôi mộ của các em rồi đấy. Tôi như chết lặng khi nghĩ đến các em, nghĩ đến cái mong manh giữa sự sống và cái chết. Đến đây thôi, tôi hít một hơi thật sâu nữa để những hình ảnh đó ngấm vào máu thịt mình và để sống trọn cái giây phút này.
Ngước mắt lên, bầu trời u ám của những ngày mưa, ảm đạm biết bao. Cách đây một cánh đồng và một con đường, bao nhiêu sinh hoạt đang diễn ra, bao nhiêu con người đang sống cạnh nhau, trao nhau những nụ cười, những yêu thương, những câu hỏi han…và trao cả những đau khổ cho nhau. Còn ở đây, mọi sự thật lặng lẽ.
Học tập, vui chơi, sinh hoạt cộng đồng… và những thứ không tên khác đã lôi tôi đi thật nhanh. Thật vội vã! Tôi có cảm giác như mình đang trật quỹ đạo, và có nguy cơ biến chất. Có những lúc tôi thấy mình như rơi vào trạng thái trầm cảm: không mục tiêu, không động lực, chán nản, u sầu… Lấy hết can đảm, tôi xin tạm dừng!
Dừng lại, tôi tìm một chỗ lặng để nghe xem người bạn chí cốt của tôi đó là “chính mình” đang muốn nói điều gì với tôi ngay lúc này. Mảnh đất Thánh quả là một nơi lí tưởng và không làm tôi thất vọng.
Rồi ai cũng phải tất bật trong cuộc sống. Người lớn bận bịu với công việc, lo toan từ cơm áo gạo tiền cho đến gia đình…; người trẻ bận đi tìm lý tưởng, xây dựng hướng sống; nhỏ hơn nữa thì bận bịu học hành, vui chơi… Tuy nhiên sẽ không tránh khỏi những lúc căng thẳng, mệt mỏi, chán chường và cô đơn giữa dòng đời. Lúc đó bản thân hãy tự cho phép mình dừng lại để nghỉ ngơi đôi chút, lấy lại tình thần và tiếp thêm năng lượng. Vì thiết nghĩ thiếu mình trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc và mọi sinh vật vẫn đang vẫy vùng. Nhưng nếu có một cái tôi đầy sinh lực ở đó thì màu sắc cuộc sống chắc sẽ thêm sinh động hơn chứ nhỉ.